《次韵蔡瞻明秋园五绝句》拼音标注
cì yùn cài zhān míng qīu yuán wǔ jué jù
jiè máo jīn zhuǎ yǒng nán gān,
kěn zuò shuāng huā dùi zhà hán。
ruò shuō chéng xuān yǒu chī hè,
sī chén rú cǐ hé é guān。
xiáng rèn dāng nián lǎn dé hūi,
chuán fāng huā pǐn wèi sī gūi。
wǎn lái wù bìn píng xuān chù,
zhí kǒng jīn qiáo xiāng dùi fēi。
zé lán xuān cǎo bǐ duō yán,
wèi rǔ fēn yīn jǐu duó xiān。
zhèng kǒng qí yuán xīu zhú jìng,
bù rú qín líng lǎo sōng jiān。
gāo biāo yōu yàn zì yí shuāng,
ruò cǎo fán pā mò zhōng shāng。
kěn yǔ hóng lián mèi sān xià,
yào tóng huáng jú xiàng zhòng yáng。
lín fēng yì lù zǎo qīu tiān,
fàn chū nán jīn sè gèng xiān。
ruò xiàng dōng lí bǐ biāo gé,
dìng zhī huā shì bù yán qián。
此诗饱含忧愤,前两句以泽兰和萱草之口吻,互责对方夺其风光;后两句述担忧之事,即虽拥有仁德美行,但难以实现,因为与秦岭松的长久相比,其难以相匹。诗中深蕴宏伟抱负不得施展的忧愤之情。